Và rồi bước chân này, đôi mắt này, trái tim này hoảng loạn tìm kiếm từng ngóc ngách. Tìm cậu trong những góc phố cũ; trong những đêm mưa ngập hiên vắng, nơi những con mối hoang le lói vụt qua vụt lại nơi chiếc đèn chao liệng trên cao; giữa cánh đồng cỏ xanh ngát xanh, đường chân trời trải dài vô tận…
Những vì sao đã tắt
Mẹ ngồi ngoài sân, tần ngần nhìn lên trời. Cuộc đời con người như một rừng cây. Tuổi thơ để gieo hạt, tuổi trẻ để xanh tươi, nhưng rồi theo thời gian, lá rụng, hoa tàn, cành khẳng khiu, cứ mỗi lần cơn bão ngang qua, là biết bao thân xác đổ rạp.
Những đốm nắng tròn
Những trang vở đóng lại. Những nụ cười đã tắt. Cậu bạn ngồi phía xa xa, xa đến nỗi đã không còn trông thấy được nữa. Nắng chiếu vào khung cửa sổ, hắt lên hành lang từng vệt dài. Có còn thấy dấu giày của mình in hằn lên từng viên gạch cũ? Màu nắng dịu dàng. Màu nắng hanh hao. Màu nắng lẫn vào màn đêm thăm thẳm.
Game và cuộc sống: Cờ caro – Cứ đi sẽ có đường
Tuy nhiên, có một sự khác biệt lớn giữa game và cuộc sống. Không có chuyện một đấu một. Cũng không có chuyện bạn một lượt, đối thủ một lượt. Họ đã sau lưng bạn đi rất nhiều nước cờ mà bạn không hay. Không chỉ duy nhất hai loại quân cờ X và O, mà còn rất nhiều thứ khác. Họ không thể chặn hết con đường của bạn bằng X hay O, họ hoàn toàn có thể mang Y, Z, A, B, C… để chặn.